Có vị giáo sư nọ
Lấy ra một chiếc bình
Đổ đầy các quả bóng
Cả lớp ngồi lặng thinh.
Rồi ông cất tiếng hỏi:
“Chiếc bình đã đầy chưa?”
Cả lớp đồng thanh nói:
“Đã đầy, không chỗ chứa.”
Giáo sư lại đổ tiếp
Những viên sỏi nhỏ xinh
Ông đưa tay lắc nhẹ
Sỏi lăn qua kẽ bình.
Lần này ông hỏi lại:
“Chiếc bình đầy rồi ư?”
Trò hô to khẳng khái:
“Thật không còn chỗ dư.”
Ông rút từ túi áo
Một hộp cát trắng tinh
Trút vào bình tiếp tục
Cát lấp kín đầy bình.
Cuối cùng giáo sư hỏi:
“Phải chăng nó đã đầy?”
Cả lớp đồng quả quyết:
“Không còn chỗ, thưa thầy?”
Mỉm cười giáo sư lấy
Hai tách cà phê bơ
Nhỏ vào bình thong thả
Cát hút hết bất ngờ.
Giáo sư bắt đầu dạy
Chiếc bình chính đời ta
Mọi điều nên cân nhắc
Vì cuộc sống bao la!
Có học trò cuối lớp
Đưa cánh tay thật cao
Hỏi thầy cà phê đó
Là ý nghĩa làm sao?
Thầy ôn tồn khẽ nói
Sống dù bận tới đâu
Cũng phải cần sắp xếp
Uống cà phê bên nhau.
Chùa Thiên Trúc, California, cuối tháng 4/2014
(Phỏng theo mẫu chuyện “Cái Bình Cuộc Sống” trên mạng)