NGỒI GIỮA VÔ BIÊN

Trúc vẫn biếc bên ghềnh đã núi

Người ngồi đây cô tịch tự luân hồi

Mây lơ lửng ngang qua chiều hỏi nhỏ

Có buồn chăng cánh nhan giữa lưng rời?

ÂM VỌNG

Chút nhân ngã đã đong đầy nước mắt

Vạn đời ơi! Xuôi tận mấy giang hà

Chấp tay lại, muôn phương về một niệm

Nghe bên chiều âm vọng khúc hoan ca.

Hàn Long Ẩn